Sức tàn phá của ma túy đối với sức khỏe con người đã được các phương tiện truyền thông đề cập rất nhiều. Bị cáo L.H.P.H (sinh năm 1992, trú TP. Nha Trang) tại phiên tòa xét xử vụ án giết người là một minh chứng thực tế về hậu quả đó.
Phần nội dung vụ án liên quan đến hành vi phạm tội của bị cáo H. khá rõ ràng. Sau khi quậy phá, gây sự, đập phá và bị đuổi khỏi quán nhậu, bị em chủ quán tát 2 cái, người chú về nhà lấy mác, dao rồi rủ H. chở đi đánh trả thù. Hai chú cháu tới quán đâm, chém bị hại, gây thương tích 24%.
Tuy nhiên, trước tòa, bị cáo H. lơ ngơ, không thể trả lời bất cứ câu hỏi nào, càng không thể tường thuật lại diễn biến vụ án ở giai đoạn trực tiếp tham gia. Ngay những câu hỏi đơn giản như: Ai gọi điện thoại nhờ bị cáo chở đi đánh nhau? Chở chú bằng phương tiện gì? Người chú mang hung khí gì? Bị cáo chém bị hại bằng hung khí gì?... H. vẫn chỉ có một câu trả lời: “Không nhớ!”. Cứ cho là do vụ án xảy ra cách đây đã 2 năm nên bị cáo quên. Nhưng ngay cả câu hỏi bị cáo có quen bị hại không, có mâu thuẫn không, vì sao đánh bị hại mà bị cáo cũng vẫn “không biết”. Chủ tọa phải công bố toàn bộ lời khai của bị cáo trong các bản tự khai, biên bản hỏi cung cũng như lời khai của các nhân chứng, bị hại… để làm sáng tỏ nội dung vụ án.
Vị luật sư bào chữa cho bị cáo đề nghị tòa xem xét giảm nhẹ hình phạt cho bị cáo vì H. bị hạn chế năng lực hành vi. Tuy nhiên, lời đối đáp của vị đại diện viện kiểm sát đã làm sáng tỏ thắc mắc của người dự. Vị này cho biết, bị cáo bị hạn chế nhận thức là do sử dụng nhiều loại ma túy khác nhau, gây ảnh hưởng tiêu cực tới thần kinh, đặc biệt là khả năng ghi nhớ. Điều này đã được cơ quan chuyên môn xác định. Tuy nhiên, hậu quả này là do bị cáo tự đưa ma túy vào người, hoàn toàn không phải bị ép buộc, mặc dù bị cáo đã trưởng thành và nhận thức được tác hại của ma túy. Do đó, không thể xem đây là tình tiết giảm nhẹ. Bị cáo còn có 2 tiền án về tội trộm cắp tài sản; lần này phạm tội giết người thuộc trường hợp tái phạm nguy hiểm... Nghe đại diện viện kiểm sát đối đáp, một người dự thì thào, H. từng xin gia đình cho đi cai nghiện, không biết có phải đã “thấm” cái khổ nghiện ngập; nhưng hậu quả của ma túy đối với hệ thần kinh của bị cáo chắc gì hồi phục được.
Nghe tòa tuyên 9 năm tù, vẻ mặt bị cáo H. hoàn toàn dửng dưng. Chẳng biết do bị cáo tỏ ra yêng hùng, không sợ hình phạt, hay do đầu óc bị cáo đã tê liệt vì ma túy, không nhận thức nổi việc phải ở tù?.
TAM THUẬT