Choáng với khối tài sản Đặng Hữu Nghị kiếm được từ 2 con teo não trong 4 năm qua

Thứ tư - 09/08/2017 22:30
Vừa bỏ 600 triệu đồng mua nhà ở Nha Trang, suốt 4 năm qua, hàng triệu mạnh thường quân trong và ngoài nước cũng tận tình giúp đỡ ông bố Đặng Hữu Nghị. Khối tài sản người bố này kiếm được nhờ 2 con teo não không hề nhỏ…

Sáng 18-5, căn nhà của anh Đặng Hữu Nghị (ngụ xã Vĩnh Lộc B, huyện Bình Chánh, TP HCM) có nhiều người người đến thăm. Phần lớn mọi người đều xem clip anh Nghị xuất hiện trên chương trình “Hát mãi ước mơ” thể hiện ca khúc “Gà trống nuôi con”.

Tại đây, hàng chục người ủng hộ gạo, tiền, quần áo cho anh với tổng số tiền gần 40 triệu đồng.

may02949-1495092045870_2obsrtjdtqcbj

 

Sáng 18-5, hàng chục người đến trao quà, tiền cho gia đình anh Nghị

chihien-1495096282680_2obsrth39grg2

Chị Đoàn Thị Huyền, vợ cũ anh Nghị và mẹ của hai đứa con bị tật nguyền.

Cũng trong sáng hôm nay, chị Đoàn Thị Huyền, vợ cũ anh Nghị và mẹ của 2 đứa con bị tật nguyền cũng có mặt. Ban đầu, khi vừa nhận mình là mẹ ruột của 2 cháu rất nhiều người thể hiện sự phẫn nộ, đòi đánh khiến chị Huyền phải lánh mặt đi nơi khác.

Chị Huyền giãi bày: “Sự thật tôi không hề bỏ rơi con như mọi người nghĩ và như anh Nghị kể trên ti vi”.

Trong lúc hai bên ra tòa cũng là lúc chị vừa mang thai đứa con thứ 3 và chị trốn về Nha Trang sinh nở. Sau đó, chị mưu sinh bằng công việc buôn bán trái cây.

“Giữa năm 2016, nhiều báo đưa tin về việc tôi bỏ con để tìm cuộc sống riêng. Nghe vậy, gọi điện thoại hỏi: “Sao anh lại nói như vậy, em đâu bỏ con? Sau đó, anh Nghị nói tôi thông cảm vì cuộc sống mưu sinh nuôi 2 con nên anh phải nói không đúng sự thật”- chị Huyền thanh minh và cho biết suốt 10 tháng qua chị bị áp lực rất lớn từ dư luận; nhất là ba mẹ ruột của chị ở quê bị hàng xóm chửi bới có đứa con thất đức khi họ đọc trên mạng thấy anh Nghị là người cha mẫu mực còn chị là kẻ bỏ con.

Hằng năm chị đều vào thăm con và thường xuyên liên lạc với anh Nghị. Ngoài ra, trong lúc ly dị cả hai thống nhất việc vài năm tới khi chị Huyền bảo đảm kinh tế, bệnh tình đỡ sẽ mang con về nuôi.

“Nếu tôi muốn bỏ con là từ khi siêu âm phá thai rồi. Vì thương con nên cố gắng đẻ chúng ra”- chị Huyền nghẹn lời.

Trưa cùng ngày, 2 vợ chồng cũ đã gặp mặt. Tại đây, chị Huyền đã đề nghị anh Nghị phải thông tin rõ về việc mình không hề bỏ con. Nghe vậy, người cha hai đứa trẻ tật nguyền xin đính chính: “Lâu nay tôi không nói là vợ bỏ. Mà chỉ nói là vợ ly dị chồng mà do truyền hình, báo chí nêu sai”.

may02965-1495092045873_2obsrth3ssopo

 

Chị Đoàn Thị Huyền, vợ cũ anh Nghị và mẹ của hai đứa con bị tật nguyền.

Tuy nhiên, khi phóng viên đưa bằng chứng, cách đây không lâu anh có đẩy xe bán kẹo kéo treo tấm bảng “Vợ bỏ 2 con tật nguyền”, anh Nghị cho rằng đây là tựa đề của một bài báo, anh chỉ dẫn lại và cho rằng mình là người thất học nên không hiểu nhiều về nội dung.

Theo anh, 2 tháng qua, anh không hề đẩy xe đi đi bán kẹo kéo. Sở dĩ có tiền trong túi nhưng anh vẫn mưu sinh, đưa con phơi nắng, dầm mưa là do 2 bé thích như vậy. Ngoài ra, khi ra đường cả hai được thoải mái tinh thần.

“Từ ngày báo chí đưa tin, mạnh thường quân cho rất nhiều tiền; tuy nhiên, quan điểm của tôi có núi vàng không chịu làm ăn cũng hết. Cho nên vừa nhận tiền từ thiện vừa phải mưu sinh để sau nay an dưỡng tuổi già”- anh Nghị lý luận.

Tuy nhiên, sau một hồi đối chất với chị Huyền, anh Nghị thừa nhận việc thông tin lập lờ khiến chị bị dư luận ném đá và đồng thời gửi lời xin lỗi đến mọi người.

“Tôi mong dư luận có cái nhìn lại vợ tôi, người không hề bỏ con. Tôi xin lỗi các mạnh thường quân, nhà hảo tâm”- anh Nghị vừa nói vừa khóc.

Phải gửi con cho chồng nuôi vì mình mắc bệnh nan y

Sáng 18/5, chị Đoàn Thị Huyền (1979) – vợ cũ của anh Đặng Hữu Nghị đã bất ngờ có mặt ở TP.HCM để chia sẻ những cảm xúc của chị xoay quanh câu chuyện cuộc sống của mình.

18578919-10211531123410424-1755175633-n-1495083586327


Kể về khoảng thời gian trước đó, chị Huyền cho biết: “Sau khi sinh ra hai em Hữu Toàn và Hữu Tùng, cuộc sống của hai vợ chồng tôi xuất hiện nhiều vấn đề. Vợ chồng nhiều lần cãi vã. Thế nhưng biết được hoàn cảnh của Hữu Toàn và Hữu Tùng, thời điểm đó có rất nhiều mạnh thường quân đến giúp đỡ hai vợ chồng. Tuy nhiên tôi chỉ lo chăm con, không biết gì đến tiền bạc, mọi sự giúp đỡ đều chuyển vào tài khoản của anh Nghị. Sau đó một thời gian thì anh Nghị có tiền để mua đất và xây nhà vì trước đó chúng tôi ở nhờ nhà người thân”.

Tuy nhiên, chị Huyền cũng cho biết, trong khoảng thời gian ấy, anh Nghị thường xuyên đánh đập vợ. Dù một số người dân trong xóm đến can ngăn nhưng những trận đòn vẫn tiếp diễn nên mọi người khuyên chị nên ly dị. “Mọi người khuyên tôi nên ly hôn và khi tôi viết đơn thì anh Nghị ký ngay lập tức. Vì ly hôn đồng thuận nên toà án giải quyết trong 3 ngày là hoàn tất”.

Chị Huyền cũng cho biết thêm sau khi thuận tình ly hôn, “Toà án quyết định anh Nghị nuôi Hữu Toàn còn tôi thì nuôi Hữu Tùng. Và toàn bộ tài sản đất nhà đều là do anh Nghị đứng tên nên tôi không được chia phần nào. Sau khi ly hôn, tôi mới biết là mình đã mang thai đứa con thứ 3 với anh. Tôi vào Nha Trang mướn nhà buôn bán hàng rong. Thời gian đó vô cùng khó khăn, khi tôi phát hiện mình bị bệnh nan y mà còn phải nuôi 2 đứa con, nên tôi có liên hệ với anh Nghị để gửi Hữu Tùng 1 thời gian. Rồi khi ổn định tôi sẽ nhận cháu về”.
 

batch-dscf0787-1495083371373

Chị Huyền và người con thứ 3.

Chị Huyền cho hay, “Lúc đầu anh Nghị không đồng ý, nhưng họ hàng trong nhà mỗi người một lời thương tôi đàn bà con gái lại bệnh tật nên anh mới nhận nuôi Tùng một thời gian. Tôi yên tâm làm việc thì trên Sài Gòn anh Nghị đưa con đi bán kẹo và nói rằng tôi bỏ rơi con.

Tôi thật sự rất đau khổ, thà anh nói tôi chết để anh một mình nuôi con thì tôi còn chấp nhận, đằng này lại nói là tôi từ bỏ con mình. Nhưng nghĩ đến việc sẽ có mạnh thường quân giúp đỡ 3 cha con, Hữu Toàn và Hữu Tùng sẽ có điều kiện được chăm sóc tốt hơn nên tôi đành cam chịu tiếng xấu”.

Nhiều năm liền chị Huyền sống trong đắng cay, mỗi năm chị vẫn lên Sài Gòn thăm con 2 lần, tuy nhiên theo chị Huyền thì anh Nghị không hề vui vẻ mỗi lần chị lên thăm các con.

Chị Huyền cũng chia sẻ thêm, cách đây 8 ngày anh Nghị có về Nha Trang để mua nhà (600 triệu) và đề nghị chị Huyền nếu muốn ở thì anh cho thuê giá rẻ hơn bên ngoài. Đồng thời, anh Nghị cũng cho biết có mạnh thường quân mong muốn bảo lãnh 3 cha con qua Mỹ nên muốn chị Huyền làm giấy uỷ quyền bé Hữu Tùng cho anh để đưa con đi.

“Tôi lên Sài Gòn hôm nay không phải để làm lớn chuyện, nhưng tôi mong anh Nghị nói đúng sự thật, rằng tôi không bỏ rơi con của mình. Mới đây tôi còn nói với anh là tháng 4 này em sẽ lên đón Tùng về rồi 3 mẹ con tìm cái chùa nào xin vào ở, làm mẹ ai lại đi bỏ con mình. Chẳng qua là lúc đó tôi khó khăn quá, còn anh thì có điều kiện hơn, nên tôi mới nhờ anh giúp đỡ”, chị Huyền tâm sự.

nguoi-cha-thi-hat-bolero-vi-con-bi-teo-n_2obp6acm67903

Ảnh minh họa

“ĐẶNG HỮU NGHỊ – NGƯỜI CHA GIÀU ĐỨC HI SINH HAY KẺ BÁN LÒNG TỰ TRỌNG KIẾM TIỀN?

Từ sáng đến giờ, rất nhiều người hỏi tôi về trường hợp của “Người cha một mình nuôi hai con teo não”. Trong số này, có cả những bạn nghề, những mạnh thường quân đã tìm cách quyên góp tiền từ tứ phía để chuẩn bị chuyển đến tay kẻ mấy ngày nay được dư luận tung hô rầm rộ. Không muốn nhắc nhiều đến con người này, nhưng nghĩ im lặng thì thấy hổ thẹn với bản thân, áy náy với mọi người. Thôi thì tôi cũng chia sẻ câu chuyện của mình. Nhưng xin lưu ý ngay từ đầu, đây chỉ là quan điểm và cảm nhận của bản thân tôi, hoàn toàn mang tính chủ quan cá nhân chứ không có giá trị như một sự thật được khẳng định.

Tháng 7-2016, mấy tiếng sau khi Vnexpress đăng tải một clip ngắn về trường hợp của cha con Đặng Hữu Nghị, trưởng ban phân công tôi bám sát đề tài này. Ngày còn là thực tập sinh và cộng tác ở Pháp Luật TP.HCM, chị hướng dẫn vẫn thường dặn đi dặn lại việc phải kiểm tra xem trước đó nhân vật của mình đã có báo nào viết chưa, viết như thế nào để vừa nắm được thông tin nền, vừa tìm hướng khai thác khác hoặc dừng hẳn (vì làm báo giấy).

Chính vậy mà sau khi được giao đề tài, tôi gõ ngay cái tên Đặng Hữu Nghị lên mạng. Một list bài hiện lên, Pháp Luật Đời Sống có, Tiin.vn có, nhưng đầu tiên là báo Dân Trí, viết năm 2014. Tôi cũng tìm hiểu và biết rằng thời điểm đăng bài, Dân Trí đã giúp cho hoàn cảnh trên một số tiền kha khá. Đồng thời, ngoài những bài sẻ chia thương cảm, có một luồng thông tin trái chiều của VTC, khi tác giả cho rằng người đàn ông tên Nghị chăn dắt, lợi dụng thân xác hai đứa bé kiếm tiền.

Dĩ nhiên tôi ghi nhận tất cả, nhưng điều quan trọng là phải mắt thấy tai nghe. Chiều hôm sau, tôi tìm đến nhà nhân vật. Đến nơi, người cha vừa chạy ra đón tôi, vừa tranh thủ nghe điện thoại liên tục từ mạnh thường quân gọi đến. Lúc này vì nóng lòng muốn gặp hai đứa bé, tôi chạy thẳng đến trước cửa nhà, và vô tình liếc qua chiếc xe bán kẹo của Nghị. Đập ngay vào mắt là tấm bảng lớn đính trên chiếc xe lôi, ghi trang trọng hàng chữ người cha tội ngiệp gà trống đi bán kẹo nuôi hai con tật nguyền, được báo Pháp Luật & Đời Sống đăng tải ngày…tháng…năm.

Tôi hơi lăn tăn, có cần thiết để Nghị phải tự tội nghiệp và ghi rõ ràng số báo đã đăng về mình như vậy không? Dù sau đó người đàn ông tên Nghị giải thích rằng ghi rõ vậy để tránh người ta hiểu lầm anh chăn dắt trẻ con, tôi vẫn lần mò tìm được tài khoản xã hội của anh, và rất bất ngờ khi thấy trước đây Nghị có dán tấm bảng khác lên xe, cũng viết y vậy nhưng thêm dòng “vợ bỏ”, và thay bằng… báo Phụ Nữ.

Tôi bắt đầu khó chịu về kẻ này khi vừa tiếp xúc với tôi, anh ta liên tục nghe điện thoại và trả lời với cùng một mô típ như thể rất thuộc bài. Khi có một mạnh thường quân mới đến, Nghị lập tức lờ tôi và một bạn báo khác đi, nhanh nhảu chạy ra tiếp và xem như người đang nói chuyện chưa hề tồn tại. Thậm chí, anh còn phi xe ra tận đường lớn rất xa để đón khách, để hai đứa con trong nhà đang lên cơn, đập đầu lốp cốp vào tường.

Có thể tôi hơi cảm tính, vì từ những lời “mồi chài”, lúc nhận tiền và tiếng cảm ơn của anh ta, tôi đều nghe ngọt ngào như kịch bản dựng sẵn. Điều quan trọng là Nghị luôn tìm cách để chứng tỏ rằng đây là lần đầu tiên anh được giúp đỡ, phủi sạch trơn thứ mà trước đây anh từng được nhận. Có lẽ, đây là lý do mà Nghị chuyển chỗ ở?

Tôi nhớ lúc ra về, cầm hai trăm ngàn đồng trước khi đi chị biên tập viên nhờ chuyển hộ vì thấy tội quá, mà đắn đo lạ. Khi ấy đã gần cuối tháng, và chắc chị cũng không rủng rỉnh tiền. Nghị cầm lấy tờ tiền bé nhỏ kia, nhét gọn lỏn vào túi, cười một cái, cảm ơn nhẹ rồi quay phắt vào trong, tiếp tục nghe điện thoại, nói chuyện với các mạnh thường quân khác cũng sửa soạn cho tiền rồi đi về, vì trời có vẻ sắp mưa. Cộng thêm thái độ này nữa là đủ để tôi quay phắt suy nghĩ về “người cha giàu đức hi sinh” này.

Chỉ trong vài ba ngày, một loạt các tờ báo lớn tìm đến nhà, đưa tin rầm rộ về trường hợp của cha con Nghị. Hệ quả tất yếu là việc Nghị càng được xã hội biết đến, và hàng tá người, chính xác là hàng trăm người giúp đỡ cả về tiền bạc lẫn chuyện sửa lại ngôi nhà. Nghị được một số tổ chức,cơ sở đề nghị hỗ trợ một công việc ổn định để vừa làm, vừa có thời gian nuôi con. Nếu Nghị sợ vất vả, thì hai đứa nhỏ cũng không thiếu những trung tâm bảo trợ xã hội đàng hoàng vào cuộc thu nhận. Nhưng chẳng hiểu sao Nghị khước từ những lời đề nghị ấy, dù tiền vẫn nhận, nhà vẫn sửa.

Đến lúc này Nghị lại làm một người cha cao thượng lần nữa khi viện cái cớ phải theo sát con, sợ con thiếu thốn hơi ấm tình cha mà vứt đi những lời đề nghị chân tình. Vậy là ngày này qua ngày khác, Nghị lại quẳng hai đứa nhỏ vào cái thùng xe được thiết kế độc đáo như một rạp xiếc mini để cho chúng “biểu diễn” hết tuyến đường này qua con lộ khác. Cộng với chất giọng truyền cảm tội nghiệp và màn diễn thuyết chuyên nghiệp, đêm nào rạp xiếc di động với diễn viên chính là hai đứa nhỏ bại não vô tội, người điều phối là Nghị cũng bội thu.

Không ít lần tôi gặp anh ta trên những tuyến đường sát nhà trọ mình, lúc 8-9 giờ đêm. Độ này, Nghị tân tiến hơn khi sắm hẳn bộ phát âm hiện đại. Chạy một quãng rồi dừng, Nghị hô to mirco vài tiếng là đám đông bu đen bu đỏ lại để xem diễn, trong khi hai đứa nhỏ mệt lả, hứng bụi đội sương. Và bạn biết nhà trọ tôi ở đâu không, tận quận Bình Thạnh.

Từ huyện Bình Chánh qua đây bán kẹo giữa thời giờ ấy, thì chừng nào mới về tới nhà. Đặng Hữu Nghị thương con kiểu gì lạ vậy? Mấy trăm triệu đồng mà mạnh thường quân vừa ủng hộ vài tháng trước đó, anh xài nhanh hết đến độ phải đem con phơi sương kiếm tiền sớm thế sao? Những lần vô tình lướt qua Nghị, tôi lại lắc đầu, ân hận vì trước đó đã ngậm bồ hòn viết bài, góp phần làm những đồng tiền của độc giả đổ sông đổ bể.

Rồi mấy ngày nay, chẳng biết vì sao người ta lại tìm đến và cho Nghị lên sóng truyền hình, trong một gameshow. Và kẻ ấy lại được dịp gây chấn động thiên hạ bằng màn “Gà trống nuôi con” và mớ nước mắt lúc nào cũng sẵn có.

Nhưng như đã nói, Đặng Hữu Nghị không có lỗi, bởi anh ta đâu tự há miệng ra xin xỏ lên hình. Tôi cứ thắc mắc hoài, lẽ nào các báo mấy ngày nay đăng tải thông tin mà không tìm hiểu về Nghị. Hay vì quá tin vào anh em đồng nghiệp, tin vào uy tín đài truyền hình thành phố mà quên mất chuyện “mình còn chưa dám tin mình”.

Chiều nay, một anh bác sĩ thương quý gọi cho tôi, bảo rằng Hoàng ơi, anh đang định chuyển tiền cho ba cha con Đặng Hữu Nghị thì đọc được mấy dòng trên facebook của em nên gọi ngay để hỏi. Anh không dám bấm vào đường dẫn chi tiết, vì sợ virus. Mấy câu của anh khiến tôi nhận ra sức mạnh niềm tin của truyền hình ghê gớm thế nào. Cái gameshow kia đã làm rất tốt nhiệm vụ lấy nước mắt khán giả, đến độ tầm ảnh hưởng của nó đủ lôi kéo độc giả lẫn những tờ báo khác “hùa” theo mà bị tẩy não và quên mất rằng, mình đã từng khóc sướt mướt mới chỉ 10 tháng trước.

Riêng với Đặng Hữu Nghị, tôi xem xong tập gameshow có gã phát sóng, và khắc cốt nhất chi tiết không có tiền thuê đồ để lên thi hát. Nghị ơi, nếu là một người cha thương con, hay chí ít là một con người có lòng tự trọng, lẽ ra Nghị phải tự ngậm miệng rồi lấy búa vỗ vào đầu mình để trí não được phục hồi, đặng còn nhớ lại số tiền anh được nhận khi trước đủ mua một siêu thị quần áo. Mà thôi nếu Nghị tự trọng, thì Nghị đã không đem con giữa chợ, đã không tự hào mang cái mác người cha tội nghiệp, vĩ đại in lên sóng truyền hình.

Đem hai đứa con teo não đi bán kẹo, kiếm tiền vậy dễ dàng quá phải không anh.

Có khi sang năm, người ta lại bắt gặp Nghị ở một xó xỉnh nào đó. Rồi gõ lọc cọc, rồi quay, rồi chụp, rồi đăng báo. Rồi Nghị lại được đống người thương. Rồi túi Nghị sẽ lại đầy. Độc giả Việt Nam trí nhớ kém nhưng dễ tin người lắm”.

2_2obp67kesrjpi
4_2obp67l39d665
nguoi-cha-thi-hat-bolero-vi-con-bi-teo-n_2obp6aclrabg8
nguoi-cha-thi-hat-bolero-vi-con-bi-teo-n_2obp6acm4tf67

Có thể thấy, suốt 4 năm qua, Đặng Hữu Nghị nhận được số tiền từ các nhà hảo tâm không hề nhỏ. Nếu những người trong cuộc không lên tiếng, liệu ông bố này còn sẽ ‘lợi dụng’ lòng nhân ái của mọi người đến bao giờ?

Nguồn tin: webtretho.com
Tiêu điểm
Tin mới
Nhà đất
Xã hội
Tổng hợp