Tới tòa cùng mẹ, cô con gái 15 tuổi tỏ ra khá cứng cỏi, nắm tay, động viên mẹ trước giờ xử và lúc nghị án. Nhưng mỗi khi mẹ ra bục xét hỏi, cô gái nhỏ nhắn đó lại gục đầu lên thành ghế, hoặc cố né cái nhìn của mọi người với ánh mắt thẫn thờ...
Mẹ cô, bị cáo H.T.X.T (sinh năm 1982, trú Ninh Hòa) vốn là nhân viên thử việc phân phát quần áo tại một khu du lịch, đã phạm tội trộm cắp tài sản. Chiều đó, khi mang quần áo tới một phòng khách sạn, thấy vắng người, T. mở ngăn kéo bàn trang điểm, lấy trộm một số ngoại tệ, rồi giấu một phần dưới bình chữa cháy, còn lại mang đi đổi được hơn 15 triệu đồng. T. tiêu xài một phần, còn lại gần 4,4 triệu đồng mang về nơi ở cất giữ. Trưa hôm sau, khi được gọi lên, T. đã giao nộp số tiền còn lại.
Trước tòa, bị cáo T. rất lúng túng, thi thoảng ngoái về phía con gái. Hạ thấp giọng như sợ con nghe thấy, bị cáo trình bày, hai vợ chồng có 3 con, lớn 15 tuổi, nhỏ 5 tuổi. Cuộc sống gia đình rất khó khăn vì hai vợ chồng chỉ làm thuê làm mướn, các con đều đang tuổi ăn học. Tuy thuộc hộ cận nghèo và được hưởng một số chế độ hỗ trợ; được địa phương tặng quà dịp lễ, Tết, nhưng cuộc sống hàng ngày của gia đình bị cáo vẫn rất chật vật. Bị cáo làm bốc vác thuê ở quê chỉ khoảng 2,5 triệu đồng/tháng. Khoản tiền lương thử việc so với tiền công làm thuê cao gấp đôi, đáng để bị cáo trân trọng. Nhưng lúc đó, hoàn cảnh quá thuận lợi, ban đầu bị cáo chỉ muốn mở ngăn kéo xem thử, rồi... không ngừng được. Bây giờ nghĩ lại, bị cáo rất ân hận, xấu hổ, đặc biệt với các con. Sau khi bị phát hiện, bị cáo cùng chồng xoay xở vay mượn, khắc phục xong số tiền đã trót tiêu. Bị cáo muốn đến gặp chủ tài sản xin lỗi, nhưng bất đồng ngôn ngữ...
Nghe chủ tọa cho tạm dừng phiên tòa tới chiều để bị cáo bổ sung tài liệu chứng minh đã khắc phục số tiền chiếm đoạt còn lại, T. mừng quýnh. Bị cáo quýnh quáng hỏi mượn điện thoại mọi người, gọi về nhà hối chồng tìm giấy tờ mang ngay ra Nha Trang nộp tòa. Có lẽ, với gia đình bị cáo T., 4 triệu đồng là khoản tiền rất đáng kể.
Buổi chiều, phiên tòa chưa bắt đầu, đã thấy vợ chồng con cái bị cáo T. dắt díu nhau ngồi chờ ở hành lang, mặt mày âu lo, căng thẳng. Khi tòa tuyên xử 9 tháng tù treo, cả nhà bị cáo T. sững sờ không nói được gì. Sau khi nghe giải thích, bị cáo T. ôm mặt khóc. Chồng và con gái lớn bị cáo lập cập cảm ơn hội đồng xét xử.
Ra về sau bị cáo T., người dự chỉ nghe tiếng được tiếng mất từ cuộc trò chuyện của gia đình bị cáo T. Người chồng ôm vai vợ như muốn chia sẻ. Bị cáo T. liên tục xin lỗi con. Cô con gái nói nhỏ điều gì đó, loáng thoáng có câu: “... mẹ đừng làm vậy nữa..., con tin...”. Không nghe được bị cáo T. nói tiếp gì, nhưng người dự thấy rõ cái lắc đầu dứt khoát của bị cáo. Chắc bị cáo T. sẽ không bao giờ quên bài học từ vụ án này, nếu còn muốn các con tin tưởng ở mẹ.
TAM THUẬT